Long Lĩnh nói rộng ra là một dư mạch của dãy Tần LĨnh, kỳ thực hcinhs là một dải đồi núi chằng
chịt.Đời đất này nối tiếp đồi đất khac, độ nhấp nhô lên xuống rất lớn, khoảng giữa những gò đồi bị mưa và gió lớn xói
mòn tan tác, hình thành vô số rãng sâu, còn có chỗ nhìn bên ngoài cữ ngỡ là đụn đất, nhưng chỉ cần dẫm lên là sụt, bên
dưới sụt xuống hang sâu.Nhìn khoảng cách giữa hai bả núi theo đường chim bay thì thấy rất gần nhưng muốn đi từ bên này
sang bên kia, cũng phải vòng vèo đến cả ngày trời.
Đại danh này không thấy chép trong sách vở, thậm chí cả một cái tên thống nhất cũng không có,người dân ở huyện thành Cổ
Lam gọi là Long Lĩnh, nhưng những người dân nông thôn cư trú quanh đây, thì gọi là dốc bàn Xà.
Đương nhiên tên dốc bàn Xà không có khí thế như Long LĨnh, nhưng nếu dùng để miêu tả địa danh địa mạo, thì cái tên đầu
trực quan hình tượng hơn cái tên sau nhiều.
Đúng 9h sang, 3 chúng tôi rời khỏi huyện thành Cổ Lam, đoạn nào xe đi được thì chúng tôi bắt xe đi, xe không đi được
thì đi xe số 11(đi bộ ý mà), vừa đi vừa mò mẫm hỏi đường, đến được Lonh Lĩnh thì trời đã nhá nhem tối.
Dưới chân dãy Long Lĩnh có một ngôi làng nhỏ, cả làng ước chừng trên dưới 20 hộ dân.Giờ cũng đã muộn, muốn tìm đến Ngư
Cốt miếu thật chẳng phải chuyện dễ, đường núi hiểm trở, bất cẩn rời xuống rãnh sâu, chua nóng nước đã đỏ gọng thì nhục
lắm, chi bằng cứ tá rúc trong làng một đêm, có gì thì sớm mai tính tiếp.
Chúng tôi liền gõ của ngôi nhà ở ngay đầu làng, nói rõ ý định với chủ nhà, bảo bọn tôi đi ngang qua đây, giờ đã qua
muộn mà trước chẳng thấy làng sau chẳng thấy tiệm, chúng tôi không ở chùa mà sẽ trả một ít tiêng gọi là.
Chủ nhà là một cặp cợ chồng già, thấy chúng tôi tay sách nách mang gói lớn gói nhỏ, lại địu theo một đôi ngỗng trắng
đang nhẩy choi choi trong lồng, cũng hơi ngờ vực, không hiểu bọn tôi làm cáu trò gì.
Thấy vậy Tuyền béo vội toét miệng cười với hai ông bà: "Dạ thưa, tụi cháu đi thăm lại đồng đội cùng đơn vị ngày trước,
ngang qua đây thì trời sập tối. Hai bác trông bọn chuấ đường xa tới đây cũng chẳng dễ gì, ai đi xa mà chảng vác hết dồ
đạc của căn nhà đi theo, hia bác rủ lòng thương, cho 3 anh em chúng cháu một cái chỗ qua đêm, hai mưi tệ này hai bác cứ
nhận lấy đi ạ!"Nói xong,cũng chảng cần biết xem chủ nhà có chịu nhận hay không, đã rút tiền ra nhét vào tay hai ông bà
già.
Đôi vợ chồng già thấy chúng tôi không có vẻ gì giống quân trộm cướp, nên vui vẻ đồng ý, thu xếp cho chúng tôi 1 căn
buồng, bên trong dường như đã mấy năm không có người ở.
Tuyền béo thấy trong sân có thùng nước và đòn gánh, bèn nói với tôi: "Nhất ơi mau đi gánh đầy hai thùng nước lại
đây."
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Múc nước làmgif, trong bình cậu không phải vẫn còn đầy nước đó sao?"
Tuyền béo giải thích: "Quân giải phóng các cậu vào ở nhờ nhà dân, chảng phải đều gánh nước đổ đầy chum, lại còn quét
sân, rồi lợp lại mái nhà cho bà con hay sao?"
Tôi đáp lại: "Mẹ cha cậu chỉ được cái lắm chuyện, tôi có thông thuộc gì vùng này đâu, làm sao biết được giếng nước ở
chỗ nào, với lại trời tối thế này tôi đi lạc đường không quay trở lại được thì sao?còn nữa một lát tôi sẽ đến gặp người
ta hỏi han tình hình quanh đây.Đến lúc ấy cậu đừng có lắm lời đáy, bớt được câu nào thì bớt mẹ nó câu đó đi, hương năng
thắp năng khói, người năng nói năng lỗi, đừng có mà quên đấy!"
Đang lúc nói chuyện, hai vợ chồng già rán cho chúng tôi mấy quả trứng, nướng hai cái bánh mạch, đem vào trong
phòng.
Tôi rối rít cảm ơn, vừa ăn vừa lân la trò hỏi chuyện, hỏi xem căn phòng này trước đây ai ở?
Không ngờ mới hỏi được một câu hai ông bà đã nước mắt lưng tròng. Căn phong này vốn là phong của đưa con trai độc nhất
của hai người, năm trước con trai ông bà đi vào dốc Bàn Xà tìm con cừu lạc của nhà, cho đén giờ vẫn không thấy trở
ra.Người trong làng tìm kiếm suốt mấy hôm trời, đến cái xác cũng không ai tìm được, hẳn là đã dẫm phải đụn đất thụt
xuống hố sâu, rơi vào mê động trong núi rồi,Đứa con trai duy nhất vật là xong đời cả chỗ dựa tuổi già, người đưa tiễn
lúc qua đời cũng không còn nữa, bấy nhiêu năm nay hai ông bà đều nhờ vào bà con làng xóm giúp đỡ mà sống gắng gượng qua
ngày.
Chúng tôi nghe kể đều cảm thấy xót thương, lại biếu ông bà thêm chút tiền, hai ông bà cứ cảm ơn mãi không ngớt suýt xoa
mình gặp phải người tốt.
Tôi lại hỏi thăm một số chuyện khác, hia ông bà đều nói dốc bàn Xà chảng có mộ thời Đường nào cả, chỉ nghe người đưoif
trướng nhắc đến một ngôi mộ cổ lớn từ thời Tây chu, hơn nữa ngôi mộ này có nhiều ma quỷ ghê gớm lắm, thậm chí giữ thanh
thiên bạch nhật còn có người thấy ma dựng tường trên dốc, rồi cứ thế đi lạc, bếu may mắn gặp người nào thì còn cứu
được, còn đen đủi chỉ còn nước chết mục trong đó.
Dân trong vùng này gọi nơi đây là "Bàn Xà"( con rắn cuộn tròn) chính là chỉ đường đi quanh co phức tạp dễ bị lạc đường,
còn mê động Long Lĩnh thì để chỉ hang động nằm trong núi, trăm đường nghìn lối, dọc ngang chẳng khác nào một mê cung tự
nhiên cả.